Mở rộng vòng tay yêu thương 2018

Mở rộng vòng tay yêu thương 2018

Ngày đăng: 16/08/2018 - 4506 lượt xem

“MỞ RỘNG VÒNG TAY YÊU THƯƠNG” – Chuỗi hoạt động xã hội cộng đồng do Công ty Cổ phần Đầu tư Xây dựng Vịnh Nha Trang cùng các Đối tác, bạn bè phối hợp thực hiện – mong muốn sẽ góp một phần công sức nhỏ để chia sẻ với nhiều mảnh đời khó khăn, bất hạnh; đem đến những điều tốt đẹp và hạnh phúc hơn.

Cuối tháng 7 vừa qua, chúng tôi cùng với Đoàn công tác Hội chữ Thập đỏ Khánh Hòa trực tiếp đến thăm các gia đình có hoàn cảnh đặc biệt tại Huyện miền núi Khánh Sơn. Quả thực, vượt qua những đoạn đường đèo dốc núi, đi sâu vào những bản làng xa xôi, chúng tôi đã cảm nhận rõ cái NGHÈO và sự CƠ CỰC của bà con nơi đây.
Đặc biệt là 9 gia đình khó khăn nhất huyện với tình cảnh éo le khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng đều rơi nước mắt.

1. GIA ĐÌNH ANH NGUYỄN VĂN HUỆ


Bao trùm lên căn nhà gỗ thô sơ của anh Nguyễn Văn Huệ là một không khí u buồn ảm đạm. Người chồng mắc phải căn bệnh ung thư thận gần 3 năm nay, mỗi tuần anh đều phải bắt xe buýt lên thành phố để chữa trị 2-3 lần. Nhưng, nỗi đau không dừng lại ở đó khi vợ anh vừa mới phát hiện rằng mình bị ung thư buồng trứng giai đoạn 3. Hai trụ cột gia đình đều mắc bệnh hiểm nghèo, toàn bộ những gì giá trị nhất đều phải bán đi để chữa bệnh. Nhưng sau cùng, tất cả đều đã kiệt quệ. “Tôi về nhà và chấp nhận số phận” – Chị chia sẻ trong nước mắt và cơn đau khi tự thay băng để lấy chất thải ra ngoài.

Anh chị có 2 cháu, một gái một trai. Bé gái lớn năm nay học lớp 10, hằng ngày vẫn đến trường và phụ mẹ dọn dẹp việc nhà. Hôm nào chị trở đau nặng bé phải ở nhà chăm. Cháu trai đang theo học lớp 5. Nhận thấy không còn đủ khả năng chăm lo cho con, anh chị đã gửi cháu lên chùa.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, chấp nhận gia đình ly tán, anh chị sống qua ngày nhờ sự hỗ trợ của bà con xung quanh và các nhà hảo tâm.
Nguyện vọng – có thể coi là cuối đời – của cả 2 vợ chồng là không phải dành cho bản thân là được chữa khỏi bệnh mà mong các con được khôn lớn, trưởng thành và ăn học đầy đủ. Có 1 căn nhà lành lặn cho các cháu.

2. GIA ĐÌNH ANH HUỲNH VĂN HẢO

Anh Huỳnh Văn Hảo – Một người đàn ông có số phận nghiệt ngã khi mà vợ đã bỏ đi trong lúc anh trở bệnh và cái nghèo đeo bám từ ngày này qua ngày khác.

Vốn dĩ gia đình thuộc hộ nghèo nhất xã nhưng trước kia, anh Hảo vẫn cùng vợ để lo cho gia đình gồm 1 mẹ già và 3 đứa con thơ.

Nhưng, cuộc đời người đàn ông nghèo tưởng chỉ cần vượt qua cái nghèo là đủ. Vậy mà bi kịch đổ ập xuống gia đình, anh bị tai biến và liệt nửa người, bắt buộc phải nằm 1 chỗ, các hoạt động cá nhân như ăn, uống, tắm rửa đều phải có người phục vụ. Khi mà anh cần sự sẻ chia của người bạn đời nhất thì vợ bỏ đi, để lại 1 bà mẹ già 86 tuổi, 3 đứa con thơ dại và 1 người đàn ông 49 tuổi nằm bất động trên giường.

Hiện nay, gia đình anh trông cậy vào khoản trợ cấp 900 nghìn đồng/ tháng của nhà nước. Số tiền đó bao gồm chi phí thuốc men, sinh hoạt của cả gia đình.

Ngày mai sẽ ra sao? Khi tôi không còn trên đời này nữa, ai sẽ chăm sóc con và cháu tôi” – Câu hỏi của cụ cùng với sự khắc khổ hằn sâu trong đôi mắt mờ đục khiến chúng tôi xót xa.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, cụ lại nói: Đó là những điều xa xôi quá. Bây giờ tôi chỉ ước có ngôi nhà lành lặn, không còn dột khi mưa xuống để các cháu và con nằm không bị ướt.

3. GIA ĐÌNH ANH TRO LIỆU

Anh Tro Liệu là một nạn nhân nhiễm chất độc màu da cam, anh vẫn nhận thức được nhưng không thể di chuyển được, anh sống cùng gia đình chị gái và được anh chị cưu mang.

Ngôi nhà của anh Tro Liệu mặc dù rộn ràng tiếng cười con trẻ nhưng vẫn bao trùm lên một không khí buồn ảm đạm. 3 thế hệ với 8 thành viên sống trong căn nhà hơn 30m2. Người anh rể là trụ cột của gia đình đã 59 tuổi, sức khỏe yếu, khả năng lao động kém. Với công việc làm thuê, thu nhập bấp bênh phụ thuộc vào mùa vụ, lo bữa ăn cho gia đình đã là điều khó khăn với anh chị.

Cuộc sống nay biết nay, mai biết mai, không dám mơ tưởng gì xa xôi hằn lên trong từng tiếng thở dài bị nén lại khi trò chuyện cùng chúng tôi.

Khi được hỏi đến anh cần hỗ trợ gì để chăm lo cải thiện đời sống gia đình thì với vẻ mặt tươi vui, anh mắt chan chứa hi vọng anh đáp ngay “Con bò”.

4. GIA ĐÌNH CHÁU VÕ THÀNH TIÊN

Thương cảm nhất là khi chúng tôi đến thăm cháu Võ Thành Tiên. Sinh ra với dị tật bẩm sinh liệt nửa người, Tiên không có được trọn vẹn một tuổi thơ đẹp vốn có. Cuộc sống của em lại một chữ chờ: Chờ đến bữa ăn, chờ mẹ chăm sóc, chờ được vỗ về, chờ được nhìn thấy mọi người đến thăm. Ngày mai của em không biết sẽ ra sao.
Cuộc sống gia đình lại khó khăn, bố mẹ làm thuê thu nhập bấp bênh, không đủ điều kiện chăm sóc cho em. Anh trai đầu năm nay vào lớp 10 có thể nghỉ học, dừng lại ước mơ để phụ giúp bố mẹ và nhường 2 em nhỏ tiếp tục theo đường học của mình.

Chia sẻ với chúng tôi, mẹ cháu Tiên mong muốn được nhà hảo tâm hỗ trợ cây giống sầu riêng để trồng trên mảnh đất hơn 2 sào của mình. Hay một con bò gây giống để có thêm điều kiện chăm lo cho các cháu.

5. GIA ĐÌNH BÀ BO BO THỊ BÌNH

Căn nhà quạnh hiu, trống vắng, không khí ẩm mốc, không gian chật hẹp, bừa bộn của gia đình bà Bo Bo Thị Bình khiến chúng tôi ám ảnh về những nạn nhân chất độc màu da cam. Thứ chất độc đó hủy hoại khủng khiếp cả một thế hệ con người – trong đó có 2 chị em bác Bình. Vốn bị dị tật bẩm sinh do chất độc da cam, bố mẹ lại mất sớm, hai bác phải tự dựa vào nhau để sống.

Bác Bo Bo Thị Bình dị tật đôi chân từ nhỏ, đi lại khó khăn, tinh thần không minh mẩn. Em của bác bị liệt nửa người, không nói chuyện, không di chuyển được. Tất cả sinh hoạt đều nhờ vào người chị.

Chúng tôi không ai biết hai bác bao nhiêu tuổi, đã trải qua một đoạn đường dài như thế nào, chỉ thấy trước mắt sao cảnh đời nghiệt ngã quá, thương tâm quá!

Người chị hằng ngày với đôi chân tật nguyền, với sức khỏe yếu ớt, chính bản thân mình lo chưa nổi nhưng phải đi chợ, nấu ăn, giặt giũ chăm sóc cho người em.

Khi được hỏi “Bác cần gì, chúng cháu sẽ quyên góp giúp đỡ bác?”, Bác chỉ cười ngây ngô như đứa trẻ bảo “Cần đồ mặc”.

6. GIA ĐÌNH ANH BO BO XƯỢNG

Có những nỗi đau chúng tôi gọi là Nỗi đau cay nghiệt khi nghe anh Bo Bo Xượng chia sẻ chính câu chuyện của anh. 1 năm trước, trong 1 giây – chỉ 1 giây thôi, vụ nổ mìn thương tâm đã cướp đi vĩnh viễn đôi chân và 2 mắt của anh. Nhưng…. Tang thương hơn là vụ nổ đó đã cướp đi 2 đứa con vô giá của mình.

Lặng người bởi những tiếng nấc nghẹn qua lời chia sẻ ngắt quãng của anh, chúng tôi chỉ biết im lặng vì không thể tưởng tượng nỗi đau đó lớn lao đến nhường nào. Giờ đây bên cạnh anh không còn tiếng gọi ba của các con, anh không thể đi lại và nhìn thấy cuộc sống muôn màu – Cuộc sống chẳng còn ý nghĩa.

Thế nhưng, vẫn phải sống, vẫn phải bước qua đau thương để chăm sóc những người còn lại trong gia đình. Vì vậy, vợ anh đã vượt qua nỗi đau và trở thành trụ cột.

Ước mơ của anh Bo Bo Xượng đơn giản lắm: Tôi chỉ muốn có 1 cây quạt mát khi trời nóng và được sang sửa vườn sầu riêng để hỗ trợ thêm cho gia đình mình. Vì cơn bão vừa rồi đã tàn phá, lấy đi hết không còn gì nữa!

7. GIA ĐÌNH BÉ MẤU THỊ BÍCH NGỌC

Khi chúng tôi đến thăm gia đình, bé Bích Ngọc đang nằm trên tấm gỗ dưới bếp. Đó cũng là nơi gắn liền với tuổi thơ và cuộc sống hằng ngày của em.

Có lẽ hoàn cảnh như vậy nên đôi mắt của em lúc nào cũng u buồn, có lẽ e chưa có cơ hội biết cuộc sống ngoài kia có những gì để mà ước mơ, khao khát. Em chỉ nằm và chờ đợi bố mẹ cho ăn, tắm rửa…

Điều kiện kinh tế khó khăn khiến bố mẹ phải dành nhiều thời gian kiếm tiền nên phần nào em Ngọc ít được quan tâm hơn.

Bố mẹ em hi vọng sẽ có thêm điều kiện kinh tế để sửa sang 1 nơi riêng sạch sẽ hơn cho em ở.Ông cũng muốn có được con bò để gây giống cho gia đình.

8. BÀ TRO THỊ BA

Côi cút trong căn nhà bé nhỏ tồi tàn quạnh hiu là bà TroThị Ba – Một cụ già tuổi xế chiều với dị tật ở đôi chân, bà không thể đi lại bình thường nhưng phải tự mình chăm lo cuộc sống của mình. Đói, nghèo và khó khăn đeo bám bà hết năm này đến năm khác nhưng ở bà vẫn toát lên sự lạc quan yêu đời. Có lẽ bà chấp nhận cuộc sống cơ cực này vì cả đời không thể thay đổi được nó.

Do Khánh Sơn là vùng đất còn nhiều khó khăn, bà không thuộc trong chính sách được trợ cấp của nhà nước nên hằng ngày bà lo được gì thì ăn nấy hoặc ai cho gì thì nhận để sống qua ngày. Bà mong muốn sẽ được giúp đỡ để có được cuộc sống ấm no đầy đủ hơn.

9. ANH CAO VĂN TUYẾN


Một thanh niên học ngành công an nhưng bị dập tắt hoàn toàn mọi khát vọng khi anh bị mắc căn bệnh Ung thư thận. Bỏ dở công việc học hành, lo chạy chữa nhưng căn bệnh đang có những chuyển biến xấu đi. Hiện nay mỗi tuần anh phải đi xe 2-3 lần lên thành phố để chữa chạy.Khi chúng tôi đến thăm anh đã đi thành phố để chữa bệnh.
Bố anh đã mất, anh sống chung cùng mẹ và gia đình anh trai. Nhờ sự giúp đỡ của gia đình anh đã cố gắng chiến đấu với bệnh tật trong thời gian vừa qua.

Gia đình gặp nhiều khó khăn từ ngày anh lâm bệnh, nhưng họ chỉ mong anh có thể ở bên cạnh mọi người lâu hơn, được sống khỏe mạnh hơn.

10. TRUNG TÂM BẢO TRỢ XÃ HỘI KHÁNH SƠN

Là một trung tâm bảo trợ xã hội thuộc miền núi nghèo nhưng Khánh Sơn vẫn được sắp xếp vô cùng chu đáo và gọn gàng sạch sẽ. Hiện nay, tại trung tâm đang nhận chăm sóc 13 trẻ em, 4 người già và 1 người tàn tật. Điều kiện vật chất còn thiếu thốn nhưng ở trung tâm đều toát lên tinh thần vui tươi, quây quần ấm cúng. Tất cả mọi người đều yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.

Tuy nhiên, để chăm sóc tốt hơn cho cuộc sống những mảnh đời bất hạnh nơi đây, TT Bảo trợ xã hội Khánh Sơn mong muốn nhận được nhiều hơn nữa sự quan tâm ủng hộ của cộng đồng. Có như vậy, cuộc sống của họ mới bớt vơi bớt khó khăn và sự tủi hờn được sẻ chia phân nửa.

Trung tâm Bảo trợ xã hội Khánh Sơn mong được hỗ trợ:

– Xe đạp cho các cháu đi học (khoảng -6-7 chiếc)

– Thực phẩm

– Thuốc bổ cho người lớn

– Quần áo lạnh

– Mền (thời tiết trên đây rất lạnh)

– Sách vở cho các em (3 đứa lớp 1, 2 lớp 2, 1 lớp 4, 1 lớp 6)

– Hỗ trợ gà để chăn nuôi thêm thực phẩm.

9 hoàn cảnh đáng thương trên đây cùng với những mảnh đời tại trung tâm bảo trợ xã hội Khánh Sơn thực sự đã khiến tất cả những người chứng kiến trực tiếp không cầm được nước mắt. Ở nơi cái nghèo, cái khổ, cái bất hạnh đeo bám, họ chẳng ước gì cao sang. Có gia đình ước có 1 cái quạt mát, có người ước chỉ cần có con bò, cây sầu riêng… có những ước mơ to lớn hơn là 1 chỗ ở lành lặn, không bị dột nát. Những điều đó – đối với chúng ta có thể bình thường lắm – nhưng với họ lại chính là sự khao khát, mong chờ.

Chúng tôi mong muốn bên cạnh sự ủng hộ của CBNV Công ty CP đầu tư Xây dựng Vịnh Nha Trang thì sẽ nhận được thêm sự quan tâm, đồng hành của các đối tác, đại lý, bạn bè hoặc những mạnh thường quân trên khắp mọi miền đất nước… cùng góp sức và sẻ chia để giúp cho những ước mơ giản dị của các gia đình trên thành hiện thực.

Tất cả mọi sự đóng góp sẽ được chuyển đến Hội chữ thập đỏ Khánh Hòa và đích thân hội chữ thập đỏ Khánh Hòa sẽ đứng ra trao tặng cho các hoàn cảnh khó khăn.

Thông tin đóng góp vui lòng liên hệ Ms Chi (Đt 0901956904) hoặc email: chi.dtn@nhatrangbayinvest.vn

TIN TỨC LIên quan